---------------------------------------------------------

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Công Nghệ Thông Tin CK08 Ca Mau Community College.
Hy vọng diễn đàn sẽ là nơi giao lưu học hỏi và chia sẽ niềm đam mê tri thức.
Chúc bạn một ngày an lành và vui vẻ và luôn thành công trong cuộc sống.
################################
---------------------------------------------------------

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Công Nghệ Thông Tin CK08 Ca Mau Community College.
Hy vọng diễn đàn sẽ là nơi giao lưu học hỏi và chia sẽ niềm đam mê tri thức.
Chúc bạn một ngày an lành và vui vẻ và luôn thành công trong cuộc sống.
################################
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
Top posters
Admin
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
haivip.info
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
truyenITPro
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
nguyendil
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
pccamau
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
devil
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
lptho42
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
huynhanh90
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
dosongnguyen
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
ltvvbdn
Nữ Sinh tiếp theo Vote_lcapNữ Sinh tiếp theo Voting_barNữ Sinh tiếp theo Vote_rcap 
Top posting users this week
No user
Top posting users this month
No user
Liên Hệ Admin

 

 Nữ Sinh tiếp theo

Go down 
Tác giảThông điệp
haivip.info
Administrotor
Administrotor
haivip.info


Tổng số bài gửi : 258
Join date : 08/08/2010
Age : 33

Nữ Sinh tiếp theo Empty
Bài gửiTiêu đề: Nữ Sinh tiếp theo   Nữ Sinh tiếp theo Icon_minitimeSat Sep 18, 2010 8:05 pm

Hùng quăn lại tiếp tục gởi thư cho Cúc Hương. Sáng sớm vừa vào lớp, thò tay vào ngăn bàn, Cúc Hương đã thấy một phong thư đặt sẵn ở đó rồi. Thư không ghi tên người gửi, chỉ đề tên người nhận nhưng chỉ nhìn thoáng qua nét chữ, Cúc Hương đã biết ngay "thủ phạm" là Hùng quăn.
Hùng quăn đúng là kẻ si tình lì lợm. Những lá thư của nó trước đây không những không được Cúc Hương trả lời lấy một chữ, lại còn bị Xuyến thỉnh thoảng đem ra chọc quê, thế mà nó vẫn tiếp tục "theo" Cúc Hương đến cùng.
Thực ra, Hùng quăn không phải là học sinh kém. Những năm lớp dưới, nó thuộc loại học sinh xuất sắc. Lên lớp mười một, ngay từ đầu năm học, nó học cũng rất khá. Và nó cũng chẳng hề yêu iếc gì lôi thôi. Chẳng hiểu sao hai, ba tháng trở lại đây, Hùng quăn học hành lơ là hẳn đi, lại sinh ra cái tật la cà, phá phách. Và cuối cùng, Hùng quăn quyết định chuyển mục tiêu cuộc sống từ học tập qua lãnh vực... yêu đương. "Nạn nhân" đầu tiên của nó, khổ thay, lại là Cúc Hương.
Cúc Hương từ lâu đã chán ngấy cái trò tỏ tình của Hùng quăn nên sáng nay thấy bức thư của Hùng quăn trong ngăn bàn, nó không thèm đụng tới.
Đến giờ ra chơi, Cúc Hương cầm lá thư bước ra sân định ném vào sọt rác. Không ngờ Xuyến và Thục nhìn thấy, hỏi:
- Mày cầm cái gì trên tay vậy?
Cúc Hương nhăn mặt:
- Lại nó nữa!
Xuyến trố mắt:
- Nó là cái gì?
- "Tác phẩm" của Hùng quăn.
- Mày đem đi đâu đó?
- Ném sọt rác.
Xuyến chìa tay ra:
- Nè, đừng có mà lãng phí như vậy! Nếu là "tác phẩm" của Hùng quăn thì mày đưa tao "phân tích" thử coi!
Thục cũng hùa vô:
- Đúng rồi đó! Mở ra xem đi!
Sau một thoáng lưỡng lự, Cúc Hương đưa lá thư cho Xuyến.
Xuyến lật đật xé phong bì, rút lá thư ra. Cả ba cô gái chụm đầu vô xem.
Vừa xem, Xuyến vừa bình luận:
- Lá thư này ướt át hơn mấy lá thư trước nhiều!
- Cúc Hương khịt mũi:
- Chắc nó "thuổng" trong cuốn "Những bức thư tình".
Thình lình Thục la lên:
- Trời ơi, nó dọa kìa!
Xuyến và Cúc Hương trố mắt:
- Đâu? Chỗ nào đâu?
Thục đưa tay chỉ vào những dòng chữ cuối thư:
- Đây nè! Nó nói là nếu Cúc Hương không hồi âm, nó sẽ đi theo Cúc Hương đến tận... chân trời góc biển.
Cúc Hương cau mặt:
- Đồ vô duyên!
Xuyến ngó Cúc Hương, chọc:
- Chắc nó định rủ mày đi hóng gió ở Vũng Tàu.
Cúc Hương trợn mắt:
- Mày đừng có nói bậy!
Xuyến cười hí hí:
- Tao nói bậy hồi nào! Đây là tao "phân tích tác phẩm". Nó bảo nó theo mày đến "góc biển", vậy không phải nó định rủ mày đi Vũng Tàu là gì!
Cúc Hương gắt:
- Dẹp mày đi!
Xuyến tỉnh bơ:
- Mày muốn dẹp thì dẹp Hùng quăn chứ sao lại dẹp tao!
Đột nhiên, Thục lại gọi giật:
- Tụi mày xem mấy dòng tái bút của nó nè!
Xuyến và Cúc Hương lập tức thôi đấu khẩu, cả hai nhìn vào lá thư. Phần tái bút, Hùng quăn viết: "Tôi sẽ chờ Cúc Hương thêm một tuần nữa. Nếu sau thời hạn đó, Cúc Hương không trả lời, Cúc Hương sẽ ân hận". Phía dưới là một chữ ký dài thoòng, loăn quăn.
Những lời lẽ hàm ý đe dọa này khiến Cúc Hương vừa lo vừa tức. Nó lầm bầm:
- Đồ Mafia oắt con!
Thục lo lắng ra mặt:
- Phải làm sao bây giờ?
Cúc Hương nổi cáu:
- Chả làm sao sất! Kệ nó!
Thục vẫn không yên tâm:
- Sao kệ được? Nó nói sao nghe ớn quá!
Cúc Hương bĩu môi:
- Nó chẳng dám làm gì đâu! Nó chỉ giỏi tài dọa thôi!
Xuyến giơ hai tay lên trời:
- Thật tao chưa thấy ai như Hùng quăn. Nó yêu người ta mà cứ như bọn găng-tơ: "Giơ tay lên! Chọn một trong hai: yêu hay là chết!".
Rồi nó liếc Cúc Hương nói tiếp:
- Thế là mày toi đời rồi nhé! Một tuần nữa mà mày không phúc đáp, thế là "đoàng"!
Cúc Hương khịt mũi:
- Cho nó "đoàng", đồ du côn! Tao cóc sợ!
Nói xong, nó mím môi vò lá thư của Hùng quăn và cương quyết ném vào giỏ rác treo ở góc cây bên cạnh.
Hùng quăn không biết chuyện đó. Hoặc cũng có thể nó biết chuyện nhưng làm lơ. Nó chỉ lặng lẽ và lầm lì thực hiện phương châm "đi tò tò theo Cúc Hương đến tận chân trời góc biển" một cách kiên trì.
Liên tiếp ba ngày liền, Hùng quăn đeo dính Cúc Hương như một cái đuôi trên đường đi học cũng như trên đường về nhà. Còn trong giờ chơi, Cúc Hương đi đâu Hùng quăn đi đó. Thục đi bên cạnh Cúc Hương, thỉnh thoảng quay đầu dòm lại phía sau với tâm trạng phập phồng. Còn Xuyến thì che miệng cười khúc khích.
Tiếng cười của Xuyến khiến Cúc Hương nổi quạu:
- Vui vẻ gì mà cười!
Xuyến ngoẹo cổ:
- Vui chứ sao không vui! Tự nhiên lại có một chàng vệ sĩ lúc nào cũng đi theo sau lưng của tụi mình để bảo vệ mà không khoái sao được!
Cúc Hương thở dài:
- Tao không hiểu sao mày còn giỡn được! Thú thật tao ngán tận cổ cái trò này rồi!
Xuyến nhún vai:
- Thì mày viết thư từ chối thẳng.
Thục can:
- Không được đâu! Nếu con Cúc Hương từ chối thẳng, nó tự ái nó làm bậy thì khốn!
Xuyến chép miệng:
- Thì mình viết thế nào cho khéo khéo.
Cúc Hương chớp mắt:
- Viết khéo khéo là viết như thế nào?
Xuyến và Thục bỗng ngớ người ra. Không đứa nào biết phải trả lời một lá thư tỏ tình như thế nào cho đúng "qui cách". Đó quả thật là chuyện mới mẻ và khó khăn vô cùng. Nghĩ ngợi một hồi, Thục buột miệng nói:
- Hay là mình...
Thấy nó ngập ngừng, Cúc Hương hỏi:
- Mình sao?
- Mình hỏi ý kiến anh Gia.
Cúc Hương reo lên:
- Ừa hén! Thế mà nãy giờ mình không nghĩ tới.
Bỗng nó tặc lưỡi, do dự:
- Nhưng hỏi ý kiến anh ta về chuyện này tao thấy nó kỳ kỳ thế nào!
Xuyến "xí" một tiếng:
- Có gì đâu mà kỳ!
- Kỳ chứ!
Thục thuyết phục:
- Đây không phải là chuyện tình cảm của mày. Trong chuyện này, mày chỉ là "nạn nhân" của người khác thôi!
Xuyến gục gặc đầu:
- Đúng rồi! Mày chỉ là "nạn nhân" của một "mối tình tướng cướp" thôi!
Cúc Hương nheo mắt ngó Xuyến:
- Chắc mày vừa xem vở cải lương "Tình yêu và tướng cướp"?
Phớt lờ sự chế giễu của Cúc Hương, Xuyến nghiêm mặt nói tiếp:
- Có thể coi đây như một tai nạn. Và anh chàng Gia sẽ đóng vai Quan Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn cho mày!
Không còn cách nào hơn, cuối cùng Cúc Hương đồng ý với Xuyến và Thục đi cầu cứu anh Gia.

- o O o -

Thấy ba cô gái kéo nhau vào quán với vẻ khác thường, mặt người nào người nấy lộ vẻ nghiêm trọng, anh lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Con Cúc Hương bị cọp rượt! Xuyến nói.
- Cọp ở đâu?
- Trong trường.
Anh nhìn Thục:
- Cọp nào vậy, Thục?
Thục chớp mắt:
- Hùng quăn đó.
Anh gật gù:
- Ồ, thì ra là anh chàng đó.
Thục trố mắt:
- Anh biết Hùng quăn hả?
- Không biết! Nhưng hôm trước tôi có nghe các cô nhắc đến tên này một lần. Nhưng có chuyện gì vậy?
Xuyến vọt miệng:
- Nó viết thư cho Cúc Hương hăm dọa "xin tí huyết".
Thục ngó Xuyến:
- Mày đừng có bịa thêm. Làm gì có chuyện "xin tí huyết".
Xuyến cười cười:
- Thì cũng gần như vậy.
Cúc Hương hắng giọng:
- Thôi tụi mày đừng có nó lung tung nữa. Để tao kể đầu đuôi cho anh Gia nghe.
Nói xong, Cúc Hương bắt đầu "tường thuật" lại quá trình diễn tiến mối tình đơn phương của Hùng quăn và cả những dòng tái bút mang tính chất "hăm dọa" của nó trong lá thư mới nhất.
Anh lặng lẽ ngồi nghe, không ngắt lời cũng không hỏi lại. Giọng kể của Cúc Hương đều đều hệt như lời thú tội trong nhà thờ gây cho anh một cảm giác buồn cười.
Cúc Hương nói xong, anh đằng hắng:
- Vậy bây giờ Cúc Hương định làm thế nào?
Cúc Hương chưa kịp đáp thì Xuyến đã lên tiếng:
- Nếu biết làm thế nào thì tụi này đâu có đến gặp anh làm gì!
Thục giải thích:
- Con Cúc Hương định viết thư từ chối dứt khoát nhưng sợ Hùng quăn nổi khùng!
Xuyến "thuyết minh" thêm:
- Do đó tụi này mới đi cầu anh làm quân sư. Giống như Lưu Bị ngày trước cầu Gia Cát Lượng vậy.
Anh cười:
- Thôi, Xuyến đừng có cho tôi đi "tàu bay giấy"!
Cúc Hương thấp thỏm hỏi:
- Sao? Theo anh, tôi có nên viết thư không?
Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi tặc lưỡi nói:
- Hùng quăn đã viết như vậy thì Cúc Hương nên trả lời.
- Trả lời như thế nào?
- Thì cứ trả lời thẳng!
- Trả lời thẳng?
- Chứ sao! Nội dung phải rõ ràng, dứt khoát để khi đọc, người ta hiểu ý mình liền nhưng về hình thức phải diễn đạt thật tế nhị, khéo léo để người ta khỏi tự ái.
Xuyến "đía" vô:
- Cũng giống như phân tích một đoạn văn vậy. Chia làm hai cột: nội dung và hình thức!
Cúc Hương chép miệng:
- Phần nội dung thì rõ rồi. Tôi sẽ từ chối. Nhưng về hình thức thì phải viết như thế nào mới gọi là tế nhị?
- Thì... thì Cúc Hương cứ đưa ra một lý do chính đáng nào đó để giải thích việc từ chối của mình. Cốt để cho Hùng quăn hiểu rằng không phải tại bản thân anh ta mà tại một nguyên nhân nào đó khiến Cúc Hương không thể chấp nhận tình cảm của anh ta.
Khi "đề xuất" cách giải quyết này, thật tình anh cũng chưa kịp nghĩ hộ cho Cúc Hương một lý do cụ thể, do đó anh chỉ có thể "tham mưu" một cách chung chung như vậy. Nhưng Cúc Hương dường như hài lòng với sự gợi ý của anh. Nó không hỏi mà chỉ gật đầu:
- Được rồi! Tôi sẽ về nghĩ thêm!
Anh nhìn ba cô gái kéo nhau ra về mà bụng không khỏi cười thầm mình. Tự nhiên anh lại trở thành chuyên gia "gỡ rối tơ lòng" đầy uy tín. Và anh cũng tự hỏi không biết Cúc Hương có sẽ tìm ra một lý do thích hợp cho việc từ chối... tình yêu của Hùng quăn hay không. Cái lứa tuổi này thật rối rắm! - Anh thầm nhủ. Cho tới lúc đó anh không bao giờ nghĩ rằng Cúc Hương lại bạo gan đưa ra lý do "tôi đã có người yêu rồi" để mong chấm dứt sự tấn công không mệt mỏi của Hùng quăn. Đó cũng là nguyên nhân của sự rắc rối không được báo trước.
Chừng hai hôm sau thì xảy ra cuộc gặp gỡ "định mệnh" đó.
Anh đang chuẩn bị ra về thì Hùng quăn bước vào quán. Bằng trực giác, anh nhận ra nó ngay. Đó là một chàng trai mới lớn, ria mép lún phún, những nốt mụn trổ rải rác trên mặt, mái tóc xoăn tít ép sát vào da đầu. Cách ăn mặc của Hùng quăn trông có vẻ bụi đời, quần áo nhếch nhác, cổ không cài khuy.
Nó bước thẳng lại chỗ anh ngồi, mặt mày lạnh lẽo.
Không đợi mời, nó kéo ghế ngồi đối diện với anh và nhập đề ngay, không úp mở:
- Tôi muốn nói chuyện với anh.
Anh nhìn thẳng vào gương mặt ửng đỏ của Hùng quăn và chợt nhớ ra mình đã gặp gương mặt này một vài lần trong quán nhưng lúc đó anh chưa biết Hùng quăn là ai. Anh nói, giọng bình thản:
- Anh cứ nói.
Hùng quăn nhếch mép:
- Anh làm gì ở đây?
Cái kiểu chất vấn xấc xược của Hùng quăn khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh cố trả lời bằng giọng kiềm chế:
- Như anh thấy đấy, tôi đến đây uống cà phê.
Hùng quăn nhún vai:
- Uống cà phê chỉ là bề ngoài. Tôi muốn biết thực chất đằng sau chuyện cà phê cà pháo đó! Đến đây, anh bắt đầu hiểu ra Hùng quăn gặp anh với mục đích gì và anh cũng lờ mờ đoán ra mọi chuyện có lẽ bắt nguồn từ lá thư từ chối của Cúc Hương. Anh không biết Cúc Hương đã diễn đạt cái "ý định dứt khoát" của mình bằng những "lời lẽ tế nhị" như thế nào để đến nỗi Hùng quăn phải "chĩa mũi dùi" vào anh.
Anh lắc đầu:
- Chẳng có gì bí mật ở đây hết. Tôi đã nói rồi. Tôi đến đây đơn giản là để uống cà phê.
Hùng quăn gằn giọng:
- Không đúng! Anh nói dối!
Anh quắt mắt:
- Vậy theo anh, tôi đến đây để làm gì?
Hùng quăn "đốp" ngay:
- Để tán gái!
Mặt anh lập tức sa sầm xuống và anh định phản ứng lại bằng một thái độ giận dữ. Nhưng anh chợt nhớ lại trước đây, Xuyến, Thục và Cúc Hương cũng từng có ý nghĩ anh đến đây là để "trồng cây si" một cô nào, vì vậy bỗng nhiên anh mỉm cười, hạ giọng:
- Anh lầm rồi! Một người đàn ông đến uống cà phê trước một cổng trường không nhất thiết là để theo đuổi một người con gái.
Những lời anh nói không thuyết phục được Hùng quăn. Nó vẫn tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ của mình:
- Tôi không tin. Tôi thấy anh thường xuyên gặp gỡ các cô gái ở trường này.
- Đó là chuyện bình thường. Họ là bạn của tôi.
- Hừ, bạn! - Hình như có một chút lưỡng lự thoáng qua trong mắt Hùng quăn, nhưng sau đó nó quyết định hỏi thẳng - Anh và Cúc Hương quan hệ với nhau như thế nào?
Anh biết Hùng quăn đã đi vào mục tiêu chính của cuộc "viếng thăm". Nhưng lối ăn nói sỗ sàng và thái độ hỗn láo của nó khiến anh không kiềm được nỗi bực dọc. Anh nhìn thẳng vào mặt Hùng quăn bằng ánh mắt nghiêm khắc:
- Anh lấy quyền gì mà tra hỏi tôi điều đó?
- Quyền gì hả? Quyền... quyền...
Hùng quăn lộ rõ vẻ lúng túng. Bất thần nó chồm người tới trước, hai tay tóm chặt cổ áo anh, siết mạnh, gầm ghè:
- Quyền này nè!
Hai khuôn mặt gần sát vào nhau và anh thấy rõ sự hung hãn ẩn hiện trong mắt kẻ đối diện. Anh vội vàng đưa tay lên bóp chặt hai cổ tay của Hùng quăn. Hai tay anh như hai gọng kềm sắt. Anh thấy Hùng quăn khẽ nhăn mặt vì đau. Nhưng anh không để ý đến điều đó, anh cố nhìn sâu vào đáy mắt của nó, trong một tâm trạng bàng hoàng, cố tìm hiểu xem điều gì đã khiến một học sinh có một hành động côn đồ như vậy. Tình yêu chăng? Lẽ nào một tình yêu vẩn vơ của tuổi học trò lại có thể dẫn đến một phản ứng tồi tệ như anh đang chứng kiến? Hay còn có một nguyên nhân nào khác mà anh không biết rõ? Cuối cùng, anh trầm giọng nói:
- Hành động của anh là một sai lầm đáng trách. Thứ nhất, đó là một hành vi vô văn hóa. Thứ hai, không ai lại giải quyết vấn đề tình cảm bằng vũ lực. Thứ ba, quan hệ giữa tôi và Cúc Hương, cũng như với Xuyến và Thục, là hoàn toàn trong sáng. Vì vậy, tôi mong anh hãy xử sự bình tĩnh hơn.
Nói xong, anh buông tay Hùng quăn ra.
Biết không thể làm gì anh nổi, Hùng quăn lầm lũi bỏ đi. Trước khi ra khỏi quán, nó còn quay lại nhìn anh bằng đôi mắt long lanh phẫn nộ và nói rít qua kẽ răng:
- Mày không được bén mảng đến cái quán này nữa! Nếu không, mày sẽ biết tay tao!
Rõ ràng những điều anh nói với Hùng quăn không có một tác dụng gì. Không những không tiếp thu, Hùng quăn lại cảm thấy bị hạ nhục, vì vậy đâm ra căm giận anh hơn. Cách xưng hô chuyển "tông" thành "mày, tao" đã báo hiệu điều đó.
Lời đe dọa của Hùng quăn không khiến anh sợ hãi hay lo âu. Ngược lại, nó làm anh buồn bã suốt ngày hôm đó. Anh chỉ thầm mong mẹ con bà chủ quán không kịp nhìn thấy những trò lố lăng diễn ra giữa anh và Hùng quăn trong khoảnh khắc đáng tiếc đó. Nói chung, anh không muốn Xuyến, Thục và Cúc Hương hay biết chuyện vừa xảy ra.

- o O o -

Đúng như anh mong mỏi, không ai nhìn thấy diễn tiến của "trận chiến" thầm lặng và chớp nhoáng đó.
Sáng hôm sau, ba cô gái ùa vào quán với sự ồn ào vô tư như thường nhật.
Vừa thấy mặt anh, Xuyến đã cười toe toét, khoe:
- Thành công mỹ mãn! Con Cúc Hương "chặt đẹp", cái đuôi của nó đứt lìa, không kêu một tiếng.
- Chặt cách sao?
- Thì như anh bày đó! Nó viết thư cho Hùng quăn bảo "Đi chỗ khác chơi". Hùng quăn đi liền!
Anh nhìn Cúc Hương:
- Cúc Hương nêu lý do gì để từ chối?
Cúc Hương cười: - Tôi nói là "tôi đã có người yêu rồi".
Bất giác anh buộc miệng:
- Hèn chi!
Cúc Hương ngạc nhiên:
- Hèn chi sao?
Anh giật mình nói tránh:
- Hèn chi... Hùng quăn rút lui liền!
Cúc Hương "hứ" một tiếng:
- Nói vậy mà cũng nói!
Anh cười hỏi:
- Cúc Hương đưa thư cho Hùng quăn bằng cách nào?
- Tôi nhờ con Xuyến đưa.
Xuyến nói:
- Khi nhận thư của con Cúc Hương, mặt anh chàng tươi hơn hớn. Đọc xong, anh chàng mới bật ngửa.
- Hùng quăn có nói gì không? - Anh lại hỏi.
Xuyến lắc đầu:
- Không! Từ bữa ấy đến nay, anh chàng lặn luôn, không bám theo tụi này nữa.
- Thế giờ ra chơi, Hùng quăn làm gì?
Xuyến nhún vai:
- Mấy hôm nay, Hùng quăn không đến lớp.
Tự nhiên anh đâm ra lo lắng:
- Anh ta định bỏ học luôn à?
- Không có đâu! - Cúc Hương chép miệng - Thi cử xong rồi, bọn con trai hay "chuồn" đi chơi lắm!
Nghe vậy, anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Anh không sợ những lời hăm dọa của Hùng quăn mà anh chỉ sợ những lời lẽ trong thư của Cúc Hương sẽ khiến cho Hùng quăn chán nản dẫn đến bỏ học. Nếu vậy, anh sẽ vô cùng áy náy bởi vì dù muốn dù không anh cũng đóng một vai trong vở bi hài kịch này, dẫu đó chỉ là một vai phụ, ngẫu nhiên và chỉ làm mỗi một nhiệm vụ là... nhắc tuồng. Anh trầm ngâm một hồi rồi hỏi lãng sang chuyện khác:
- Thi học kỳ một vừa rồi, mấy cô làm bài được không?
Xuyến giơ một ngón tay lên:
- Hết sẩy!
Thục cười:
- Nhờ anh đó!
Anh trố mắt:
- Nhờ tôi?
- Ừ, - Thục đáp, mắt long lanh - Đề tập làm văn kỳ này bắt phải giải thích và chứng minh một nhận định của sách văn học lớp 11 về nội dung Truyện Kiều. Nhờ anh giảng hôm trước nên tụi này làm ngon lành.
Xuyến liếc anh:
- Tôi thấy anh có thể mở lớp dạy kèm được đó!
Thấy anh cười không đáp, Xuyến nói tiếp:
- Nếu anh mở lớp, tụi này kiếm học trò giùm cho!
Anh vội vã xua tay:
- Thôi, thôi, các cô đừng có xúi tôi!
Cúc Hương "hừ" một tiếng:
- Tụi này xúi khôn chứ có xúi dại đâu mà anh sợ! Trong khi đang thất nghiệp, mở lớp dạy kèm dể kiếm tiền sinh sống và... trả tiền chè cho tụi này là thượng sách rồi chứ còn gì nữa!
Thục lườm Cúc Hương:
- Mày lúc nào cũng nghĩ đến chuyện "trấn lột" người khác!
Cúc Hương cười hì hì:
- Tao phải nói vậy để anh Gia thấy được "trách nhiệm" của mình mà lo kiếm công ăn việc làm chứ!
Thấy Cúc Hương lên giọng "cha, chú", anh cười nói:
- Chuyện đó thì Cúc Hương khỏi lo.
Xuyến xen vào:
- Anh cứ "lêu lổng" cà phê cà pháo hoài bảo tụi này không lo sao được!
Anh nhắc:
- Tôi đã nói sau Tết dương lịch tôi đi làm, các cô không nhớ sao?
Xuyết rụt cổ:
- Ừ hén! Vậy mà tụi này quên mất!
Thục hỏi:
- Anh biết được chỗ làm chưa?
- Biết rồi.
- -Đâu vậy?
- Gần đây thôi!
Cúc Hương bĩu môi:
- Làm gì mà anh giấu giấu giếm giếm vậy?
Anh chưa kịp đáp thì chợt nhìn thấy Hùng quăn bước vào quán. Anh liền hạ giọng, nói khẽ:
- Anh ta đến đó.
Cả ba cô gái đều quay lại nhìn.
Hùng quăn kéo ghế ngồi sát cửa. Nó nhìn chăm chăm lại phía bàn của anh, mặt lầm lì.
Xuyến liếc xéo Cúc Hương, nói:
- Tính mạng của mày nguy tới nơi rồi!
Cúc Hương nhún vai:
- Tao cóc ngán.
Thục lo lắng ra mặt:
- Giờ phải tính sao chứ?
Anh cười. Trong bọn, chỉ có anh biết những ánh mắt căm tức kia của Hùng quăn không phải dành cho Cúc Hương mà chính là dành cho anh. Anh bảo Thục:
- Không có gì phải lo! Hùng quăn không làm gì các cô đâu!
Thục vẫn chưa hết sợ hãi:
- Sao nó nhìn thấy ghê quá!
Anh tặc lưỡi:
- Anh ta chỉ nhìn vậy thôi!
Xuyến chép miệng:
- Tưởng đứt cái đuôi rồi, ai ngờ nó lại thình lình mọc ra.
Cúc Hương lườm Xuyến:
- Tại mày hết đó!
Xuyến trợn mắt:
- Sao lại tại tao?
- Chứ gì nữa! Mày làm lớp trưởng mà không biết "quản lý", để xảy ra đủ chuyện rắc rối!
Xuyến hừ mũi:
- Mày nói lạ! Tao chỉ "quản lý" chuyện học tập thôi chứ ba cái chuyện tình cảm làm sao tao "quản lý" nổi. May mà nó tỏ tình với mày chứ nó tỏ tình với tao, tao cũng chịu chết chứ biết làm sao!
Đang trong tình huống gây cấn nhưng nghe Xuyến nói, Cúc Hương và Thục cũng không nhịn được cười.
Tiếng cười khúc khích của Thục và Cúc Hương có lẽ làm Hùng quăn khó chịu. Chắc nó tưởng nó đang bị đem ra làm trò cười. Anh thấy mặt nó tím lại, đã lầm lì lại trông càng dữ tợn hơn. Thấy vậy, anh khoát tay, nói:
- Thôi, các cô về đi! Ngồi đây lâu sợ xảy ra điều không hay!
Thục nhìn anh:
- Còn anh thì sao?
Anh mỉm cười:
- Tôi ngồi đây, lát về. Tôi thì có liên can gì đến anh ta!
Khi ba cô gái đã ra về, Hùng quăn vẫn tiếp tục ngồi lại. Anh thản nhiên ra vẻ như không chú ý đến nó. Anh đốt một điếu thuốc, nhìn ra ngoài trời, chậm rãi nhả khói.
Anh nghĩ chắc Hùng quăn sẽ bước lại "nói chuyện" với anh nhưng điều đó không xảy ra. Đến khi anh quyết định ra về, liếc lại chỗ Hùng quăn, anh ngạc nhiên thấy nó không còn ngồi ở đó nữa. Vừa dắt xe đạp ra, anh vừa tự dặn mình ngày mai phải tìm cách bắt chuyện với Hùng quăn và cố giúp nó vượt qua cú "sốc" tình cảm vừa rồi. Tuy nhiên, anh không biết liệu những điều anh sẽ nói với nó có thật sự đem lại kết quả nào không.
Thời còn đi học, anh cũng vậy. Cũng yêu vẩn vơ một cô bạn gái xinh đẹp cùng lớp, cũng lén bỏ thư vào trong ngăn bàn, có khi còn táo bạo hơn, nhân giờ ra chơi, lén mở cặp của cô ta nhét thư vào trong đó. Rồi hồi hộp đợi chờ. Rồi tha hồ tưởng tượng. Đến khi cô bạn nói tiếng "không" lạnh lùng và kênh kiệu, anh cũng thấy tâm hồn "tan nát", cũng về nhà nằm "ốm tương tư". "Ốm tương tư" nhưng mà không bỏ học. Anh vẫn ôm cặp đến lớp, ngượng ngùng, mắc cỡ tránh nhìn mặt "đối phương" trong suốt một thời gian dài. Tình cờ bốn mắt gặp nhau, anh cảm thấy "quê quê", mặt đỏ tới mang tai...
Nhưng mọi chuyện chỉ đến thế thôi. Rồi anh lại "yêu" một cô gái khác, lại có dịp lén mở cặp cô ta và đợi đến khi cô ta thốt lên tiếng "không" tai họa kia thì lại về nhà năm "ốm tương tư" tiếp tục...
Vâng, chỉ thế thôi. Chẳng có chuyện đeo dai như đỉa. Chẳng có chuyện tái bút trong thư "rồi nhà ngươi sẽ ân hận". Chẳng có chuyện bỏ học. Chẳng có chuyện tìm đến một kẻ thứ ba để hăm he "mày không được đến quán này nữa"... Vì vậy, anh cảm thấy bối rối trước những biểu hiện của Hùng quăn. Anh cảm thấy buồn lòng vì không hiểu được nó. Và nó, nó cũng không hiểu được anh. Hiện nay, Hùng quăn vẫn coi anh là nguyên nhân của việc Cúc Hương từ chối tình cảm của nó.
Tất nhiên rồi anh sẽ gặp nó... Khi nãy ở trong quán, anh định nói chuyện với nó thì nó đã lãnh đâu mất.
Anh vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi. Trời càng về trưa càng nóng bức, anh như nghe những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình. Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, thình lình một hòn đá bay vù ra, lao thẳng và mặt anh.
Anh chỉ kịp nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trong hẻm thì hòn đá đã đập mạnh vào trán anh làm anh té sấp xuống đường, máu loang đầy mặt.
Những người đi đường la lên và xúm lại đỡ anh dậy. Họ dìu anh vào trạm y tế gần đó.
- Ai chọi đá vô mặt anh phải không? - Một người nào đó hỏi.
Anh uể oải lắc đầu:
- Đâu có! Tôi đang đạp xe, tự nhiên vấp phải cục đá, thế là tôi té xuống. Chẳng may đầu lại va phải đá.
Người kia vẫn nằng nặc:
- Tôi thấy có đứa chọi đá rõ ràng mà! Để tôi đi báo công an!
Anh lắc đầu:
- Khỏi! Thằng em tôi đó! - nhà tôi đánh nó, nó tức mình chạy ra đây chọi đá tôi. Thế thôi!
Thấy anh muốn bỏ qua, không ai nói gì nữa.
Vết thương trên trán anh rách một đường dài. Sau khi xức thuốc, người ta may lại cho anh, đau muốn thấu xương. Anh nằm cắn răng chịu đựng, không kêu một tiếng, trong đầu thấp thoáng khuôn mặt lầm lì của Hùng quăn. Hùng quăn hôm trước dọa anh "mày sẽ biết tay tao", tưởng nó làm gì, không dè nó giở trò ném đá y như trẻ con. Anh vừa giận vừa buồn cười. Nhưng anh không cười được. Những mũi kim trên trán cứ làm anh nhói từng cơn.
Sau khi băng bó xong xuôi, anh được về nhà. Đêm đó, anh lên cơn sốt.

- o O o -

Hai hôm liền, anh không đến quán.
Cúc Hương nói với Xuyến và Thục:
- Chẳng hiểu sao anh chàng Gia lại biến mất!
Xuyến nhíu mày:
- Chắc anh ta sợ.
- Sợ gì?
- Sợ Hùng quăn. Hôm trước Hùng quăn vô quán ngồi nhìn trừng trừng, chắc anh ta "rét", sợ bị vạ lây nên không dám bén mảng tới đây nữa.
Thục lườm Xuyến:
- Anh ta đâu có tệ đến vậy! Mày nói quá!
Xuyến nghinh mặt:
- Chứ theo mày, tại sao hai bữa nay anh ta không xuất hiện?
Thục ấp úng:
- Tao không biết! Nhưng chắc chắn không phải vì sợ Hùng quăn!
Như chẳng để ý đến Xuyến và Thục, Cúc Hương nói, giọng mơ màng:
- Còn mấy bữa nữa tới tết rồi, không gặp được anh ta kể cũng tiếc!
Xuyến hắng giọng:
- Tết tây mà mày làm như Tết ta không bằng!
Cúc Hương chép miệng:
- Tết nào cũng là tết! Lẽ ra khi bước qua năm mới, tụi mình phải chúc anh ta điều gì đó. Trong thời gian qua, anh ta tỏ ra là một người bạn tốt.
Nghe Cúc Hương nói, tự dưng Thục cảm thấy bùi ngùi. Nó nhìn bâng quơ ra sân trường. Những tia nắng rực rỡ đang nhảy múa lấp lánh trên hàng hiên và trên những bồn hoa tráng men. Nắng đỏ thắm, nắng tràn đầy, như muốn nói "mùa xuân sắp đến rồi". Thục như nghe những tiếng reo tở mở vang vọng trong không gian chung quanh Thục. Vậy mà anh lại biến mất giữa lúc này. Thật là lạ. Thục thấy buồn với ý nghĩ đó.
Đột nhiên Xuyến nói:
- Thì tụi mình đi tìm anh ta!
Cúc Hương tỏ vẻ nghi ngờ:
- Biết anh ta ở đâu mà tìm!
Xuyến nói, giọng thản nhiên:
- Đến nhà.
Cúc Hương nheo mắt:
- Nói nghe dễ! Mày biết nhà anh ta không?
- Không! Nhưng tụi mình sẽ đi hỏi.
- Hỏi ai?
Xuyến hắng giọng:
- Mày không nhớ gì hết! Hôm trước anh ta bảo anh ta có quen với một người làm ở Công ty tổ chức biểu diễn. Và anh ta thường xuyên nhờ người này mua vé hát cho tụi mình. Bây giờ tụi mình đến đó hỏi.
Thục mở to mắt:
- Nhưng tụi mình đâu có biết tên người đó?
Xuyến khoát tay:
- Thì mình hỏi hết người này đến người khác. Đằng nào cũng gặp.
Cúc Hương lẩm bẩm:
- Sao tao thấy chuyện này giống đáy bể mò kim quá!
Xuyến cười hì hì, lên lớp:
- Thì mò kim chứ sao! Nhưng tục ngữ có câu "có công mài sắt có ngày nên kim". Mày cứ yên chí làm theo kế hoạch của tao.
Cúc Hương cũng cười:
- Tao sợ mài sắt mỏi tay không nên kim mà nên... dùi đục thì phí công!
Tuy vậy, ba cô gái vẫn chưa đi tìm anh ngay. Họ có ý đợi.
Cho đến ngày hôm sau, suốt buổi sáng vẫn không thấy anh đến quán; trưa, Xuyến nói với Thục và Cúc Hương:
- Như vậy là chiều nay tụi mình đến Công ty tổ chức biểu diễn.
Thục hỏi:
- Mày biết công ty đó nằm ở đâu không?
- Không.
Thục lộ vẻ thất vọng:
- Vậy mà cũng nói!
Xuyến cười, vỗ vai Thục:
- Mình đến Hội sân khấu hỏi. Chỗ bữa trước anh Gia mua vé cho tụi mình tới xem vở kịch "Dư luận quần chúng" đó.
- - đó họ biết không?
- Có thể biết. Hội sân khấu với Công ty tổ chức biểu diễn chắc là có liên quan với nhau.
Ăn cơm trưa xong, ba cô gái hẹn nhau đạp xe đến Hội sân khấu.
Một giờ trưa, Hội sân khấu còn đóng cửa, bốn bề vắng ngắt. Ba cô gái ghé vào cái quán trước cổng ngồi uống nước một hồi rồi đi lòng vòng xem các tấm pa-nô quảng cáo các vở diễn mới treo dọc trên bức tường đằng trước.
Gần hai giờ, Hội sân khấu mở cửa.
Xuyến phân công Cúc Hương vào hỏi. Lát sau, nó chạy ra, mặt mày hớn hở:
- Người ta bảo Công ty tổ chức biểu diễn nằm sau lưng nhà hát thành phố.
Ba cô gái lại lên xe lục tục đạp xuống nhà hát thành phố. Đến trước cổng công ty, cả ba xuống xe. Thục nhìn Xuyến:
- Bây giờ sao?
- Vào hỏi chứ sao!
- Ai vào?
- Mày chứ ai!
Thục giãy nảy:
- Thôi, thôi, tao không vào đâu! Tao ngại lắm!
Xuyến lừ mắt nhìn Thục.
- Đồ chết nhát!
Thấy vậy, Cúc Hương dắt xe lại chỗ Thục:
- Mày giữ xe giùm đi! Để tao vào hỏi cho!
Nhưng Cúc Hương vừa đặt chân qua khỏi cổng, người bảo vệ đã gọi giật:
- Nè, cô kia đi đâu đó?
Cúc Hương, và cả Xuyến lẫn Thục đang đứng bên ngoài, đều giật mình. Cúc Hương líu ríu bước lại chỗ người bảo vệ, giọng bối rối:
- Dạ, tôi đi tìm... tìm...
Thấy nó ngắc ngứ, người bảo vệ sốt ruột:
- Tìm ai?
Cúc Hương nuốt nước bọt:
- Dạ, tìm... một người bạn.
Người bảo vệ lại hỏi:
- Bạn cô tên gì?
Cúc Hương lúng túng:
- Tôi... tôi... không biết tên.
Người bảo vệ trợn mắt:
- Bộ cô tính giỡn mặt với tôi hả! Bạn cô mà cô không biết tên?
Cúc Hương gật đầu, miệng cười gượng gạo:
- Dạ, tôi không biết thật mà!
Người bảo vệ đưa mắt quan sát Cúc Hương từ đầu xuống chân rồi... từ chân lên đầu:
- Cô này nói lạ! Không biết làm sao cô tìm?
Cúc Hương đứng như chôn chân tại chỗ, mặt nó đỏ rần tới mang tai. Nó loay hoay không biết nên đi ra hay đi vào, điệu bộ trông khổ sở.
Thấy vậy, Xuyến vội vàng bước lại chỗ ngườ i bảo vệ "cứu bồ". Nó kêu:
- Anh ơi, anh!
Người bảo vệ quay nhìn Xuyến:
- Cô là bạn của cô này hả?
Xuyến cười cầu tài:
- Dạ, tụi này đi chung với nhau. Anh cho bạn tôi vô tìm người quen đi!
Người bảo vệ một mực lắc đầu:
- Các cô đừng có lộn xộn! Người quen gì mà các cô không biết tên người ta!
Tới phiên Xuyến bối rối. Nó ấp úng một hồi rồi thấy không có cách nào hơn là phải thú thật:
- Nói thật với anh là tụi tôi có một anh bạn thân, nhưng tụi tôi không biết nhà. Mấy hôm nay không gặp anh ta, tụi tôi sợ anh ta đang gặp phải chuyện bất trắc gì đó. Mà anh ta lại có một anh bạn công tác ở đây, do đó tụi tôi đến hỏi thăm...
Sau khi nhẫn nại ngồi nghe xong "tâm sự" của Xuyến, người bảo vệ gật gù:
- Hóa ra là vậy! Sao các cô không nói ngay từ đầu?
Rồi anh ta khoát tay, bảo Cúc Hương:
- Thôi, cô vào đi!
Như chim sổ lòng, Cúc Hương hấp tấp bước đi.
Xuyến và Thục đợi lâu thật lâu. Chừng nửa tiếng đồng hồ, Cúc Hương thất thểu quay ra, mặt mày buồn xo.
Thục hồi hộp hỏi:
- Kết quả sao?
Cúc Hương thở dài:
- Chẳng ai biết anh Gia hết!
Xuyến khịt mũi:
- Vậy là công cốc!
Thục chép miệng:
- Lạ thật! Chính anh Gia bảo có người bạn làm ở đây mà! Hay là hôm nay anh ta không đi làm?
Cúc Hương tặc lưỡi:
- Có trời mà biết!
Xuyến ngó Cúc Hương:
- Giờ tính sao?
Cúc Hương nhún vai:
- Thì về chứ sao.
Ba cô gái không nói không rằng, buồn bã dắt xe đi.
Đúng lúc đó, một anh thanh niên mặt mày trông sáng sủa không biết ở đâu chạy đến. Anh ta dừng xe trước cổng, tắt máy và sửa soạn dắt xe vào.
Xuyến liếc Cúc Hương:
- Hay là mày lại hỏi anh chàng này xem!
Cúc Hương chán nản:
- Mấy chục người trong kia còn không biết, anh chàng này thì ăn thua gì!
Nói vậy nhưng Cúc Hương vẫn bước lại chỗ anh thanh niên mới đến. Anh ta chưa kịp dắt xe qua khỏi cổng đã nghe thấy tiếng kêu:
- Anh ơi, cho tụi tôi hỏi thăm cái này chút xíu!
Quay lại, nhìn thấy Cúc Hương, anh ta có vẻ ngạc nhiên:
- Cô hỏi tôi?
Cúc Hương rụt rè:
- Dạ, anh cho hỏi anh có phải là bạn của anh Gia không ạ!
Anh thanh niên nhíu mày:
- Gia nào?
Bị hỏi đột ngột, lại không chuẩn bị sẵn câu trả lời, Cúc Hương đứng ngẩn người ra. Khổ nỗi, trong bọn không ai biết một tí gì về anh để có thể trả lời đó là "Gia nào"! Cuối cùng, Cúc Hương đành phải mô tả về... ngoại hình của đối tượng:
- Anh Gia mà... hay bỏ áo vô quần, chân đi săng đan...
Mắt anh thanh niên sáng lên:
- A, tôi biết rồi!
Cúc Hương reo lên:
- Anh biết hả? Vậy anh có biết địa chỉ của anh Gia không?
Anh thanh niên gật đầu:
- Biết.
Rồi anh nhìn Cúc Hương với vẻ tò mò:
- Cô và các cô kia là gì của anh Gia?
- Tụi tôi là bạn.
Anh ta thắc mắc:
- Bạn mà không biết nhà!
Cúc Hương hơi đỏ mặt:
- Tụi tôi chưa bao giờ đến nhà anh Gia cả.
Anh thanh niên không hỏi nữa. Anh ta rút sổ tay trong túi, xé một tờ giấy và ghi địa chỉ đưa cho Cúc Hương.
Đang định quay đi, chợt Cúc Hương dừng lại hỏi:
- Anh có biết anh Gia hiện có ở nhà không?
- Có đấy. Mấy hôm nay anh ta ốm nằm liệt giường.
- Trời ơi! Sao vậy? - Cúc Hương hốt hoảng kêu lên.
- Hình như có ai đó hành hung anh ta. Anh ta bị ném đá vỡ đầu và lên cơn sốt.
Không hỏi thêm, cũng không kịp cám ơn anh thanh niên, Cúc Hương vội vã quay lại chỗ Xuyến và Thục:
- Đi ngay! Tao có địa chỉ đây rồi!
Xuyến nhăn mặt:
- Từ từ đã! Mày làm gì như ăn cướp vậy!
Cúc Hương phóng lên xe, nó vừa đạp vừa hổn hển nói:
- Anh Gia bị người ta ném đá vỡ đầu, đang nằm ốm ở nhà!
- Trời đất ơi! Sao có chuyện kỳ cục vậy?
Cả Xuyến và Thục đều kêu lên.
Cúc Hương nói, nó cắm cúi đạp xe không ngoảnh đầu lại:
- Không biết! Nhưng tao nghi chuyện này chắc do Hùng quăn gây ra!
Thục hồi hộp:
- Chắc gì là Hùng quăn?
- Chắc nó! - Cúc Hương chép miệng - Nó tưởng anh Gia là "người yêu" tao viết trong thư!
Thục như hiểu ra, nó gật gù:
- Ừ, dám lắm! Hèn gì hôm trước trong quán tao thấy cặp mắt của Hùng quăn dữ dữ thế nào!
Nói xong, Thục lặng lẽ đạp xe đi. Nó không dám nghĩ tiếp. Bây giờ nó chỉ lo không biết tình trạng của anh như thế nào và bỗng nhiên nó cảm thấy xót xa trong lòng và cay cay nơi sóng mũi. Hình như có một hạt bụi nào đó vừa rơi vào mắt nó thì phải!(còn nữa)
Về Đầu Trang Go down
 
Nữ Sinh tiếp theo
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nữ Sinh tiếp theo
» Nữ Sinh tiếp theo
» Nữ Sinh tiếp theo
» Nữ Sinh tiếp theo
» Khúc Nam Ai tiếp theo

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Truyện Tranh - Truyện Cổ Tích - Tình Cảm...-
Chuyển đến